🏑 Chỉ Muốn Thương Anh Chiều Anh Nuôi Anh
Truyện Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh - Chương 57 với tiêu đề 'Ngoại truyện 4' Hiện menu doc truyen. Danh sách .
Mị không sở hữu manga.mị sẽ Edit ở quyển nàyĐọc bên kia rồi thì không nhất thiết phải đọc bên này đâu.Bản dịch ở đây có chút khác so với bản gốc ở bên kia.cái này thì mị chủ yếu làm cho vui thôi, chứ việc edit lâu lắm ấy.(cảnh báo:không ra chap thường xuyên) -ĐỪNG BÊ BẢN DỊCH CỦA MỊ ĐI MÀ KHÔNG
Bạn đang đọc truyện Chú Đừng Qua Đây! của tác giả LeeGun20042001. Cô tiểu thư được nuông chiều, sống trong nhung lụa, hạnh phúc, một ngày lại phát hiện hết thảy đều chỉ là lừa dối.Lãnh Di Mạt không thể tin được người bao năm nay cưng chiều cô, bảo bọc cô, chứng kiến cô trưởng thành, thế mà lại ngay
Nếu em là một giọt nước mắt trong đôi mắt của anh thì anh sẽ không bao giờ khóc cả, bởi vì anh không muốn mất em. 32. Người ta chỉ mất vài giây để nói lời yêu. Nhưng mát cả đời chỉ để chứng minh cho điều ấy. Và anh tin anh đã vừa làm được điều ấy. 33.
Anh lịch sự mở cửa cho tôi rồi nhanh chóng vào xe khởi động rồi xoay vô lăng lao vun vút, mặt anh ánh lên vẻ u sầu, nhưng quyến rũ đến lạ thường. Tôi cảm nhận được sự cô đơn trong ánh mắt anh, chỉ là tôi không thể hiểu, lý do là gì.
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, Nam tàn tật, Nữ trầm cảm, 1v1. Số chương: 53 chương + 6 PN. Ngày mở hố: 01/01/2020. Ngày đóng hố: 01/10/2020. Nhân vật chính: Trác Lương, Nhuế Ngạn. Editor: tieucute (Hạ Cẩm Vân) Poster: Chị đẹp Manh
RWcRrsJ. Nhuế Ngạn lại đẩy Trác Lương đi sang bên đường, thuận tiện nhìn thoáng qua xe lăn của anh, chiếc xe lăn này vừa trông đã biết rất đắt đỏ, mặc dù bây giờ xe lăn không đắt cũng chạy bằng điện, nhưng nhìn bộ dáng của Trác Lương, chắc hẳn anh sẽ không không học được hay trong lòng không thể chấp nhận đây?Trong lòng Nhuế Ngạn khó Bân Tử tới rất nhanh, một chiếc Jetta che biển xế thấy chân Trác Lương không tiện, vì thế xuống xe định hỗ trợ, Trác Lương rũ mắt lạnh nhạt nói một câu “Không cần đâu.”Tài xế sửng sốt, chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Trác Lương đã chống một tay ra sau ghế, một tay chống lên lưng ghế, hai tay dùng sức, nhấc người ngồi vào ghế xế tán thưởng “Cánh tay anh khoẻ…”“Bác tài…” Nhuế Ngạn cắt ngang lời anh ta, đóng cửa xe lại, “Phiền anh cất vào giúp tôi với.” Nhuế Ngạn chỉ vào xe xế vội vàng đi tới giúp Nhuế Ngạn cất xe lăn vào trong đi chưa được bao lâu, Bân Tử lại gọi tới.“Anh lớn, anh đi đâu thế, để em bảo Đại Tề đón anh.”“Không cần đâu, các cậu đừng xen vào, tìm một nơi không có camera rồi cho chúng tôi xuống là được.”“Anh lớn……”“Việc sau đó cậu xử lý giúp tôi nhé, cứ như vậy đi, cảm ơn, Bân Tử.” Bân Tử sẽ không hỏi đã xảy ra việc gì, chỉ biết giúp anh giải quyết tốt hậu quả, đây là sự ăn ý hình thành được từ từng ấy năm bộ đội tới Lương trả điện thoại cho Nhuế Ngạn, thuận miệng hỏi “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”“Dạ?” Nhuế Ngạn bị anh hỏi chợt sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, khẽ nói, “Chú Tiểu Trác, chú về Khương Yển với cháu được không ạ?”“Hỏi chú á?” Trác Lương liếc cô một cái, “Cháu hỏi thế có nghĩa là chú có quyền được lựa chọn đúng không?”Nhuế Ngạn nhìn anh, chột dạ sờ tai, cầm điện thoại gọi cho Ngải Tiểu Á.“Tiểu Á à, tối nay tớ có việc gấp phải về Khương Yển, thời gian này không có xe buýt, cậu xem có thể tìm giúp tớ một chiếc xe để đi nhờ về được không?” Ngải Tiểu Á thường xuyên ra ngoài, trong máy lưu rất nhiều số điện thoại của tài nhờ xe theo lời Nhuế Ngạn nói là xe chở khách đường dài tới Vân Ninh chứ không phải đi xe này xe có thể là xe taxi cũng có thể là xe đen, nhưng giá cả rẻ hơn xe taxi gọi bên ngoài rất nhiều, nếu may mắn, có đôi khi cũng chỉ bằng giá của xe gọi xe bên ngoài, có lẽ giá phải bằng mười đến hai mươi cái xe nữa lộ trình xa như vậy, cũng chưa chắc có xe taxi bằng lòng Tiểu Á không hỏi Nhuế Ngạn tại sao lại sốt ruột trở về như thế, mười phút sau đã nhắn tin tức của tài xế Ngạn và Trác Lương xuống xe trên một con đường hẻo lánh, Nhuế Ngạn liên hệ với tài xế, tài xế tới rất người đã rời khỏi nhà Trác Lương gần một giờ, có lẽ dì Vương đã phát hiện anh biết mất, chắc hẳn nơi đó đang loạn cả Ngạn nhìn thoáng qua Trác Lương, anh ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn đèn đường phía xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.“Cháu tùy ý tìm một tài xế như vậy có được không ạ?” Vừa rồi anh còn nhờ người xử lý camera quay được cô trong khu đô thị, không để người của nhà họ Trác tìm được anh, hiện tại tùy tiện lên một chiếc xe, liệu có vấn đề gì không.“Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu.” Anh chỉ không muốn để người nhà nhìn thấy ai là người dẫn anh đi, nếu đã đi ra, những việc còn lại đơn giản hơn rất Ngạn thấy anh nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng tin anh, tinh thần trở nên thả lỏng Tiểu Á tìm được một chiếc xe taxi muốn chạy về Khương Yển vào tối nay, sau khi tài xế tới, kiểm tra đối chiếu với Nhuế Ngạn, xác định Nhuế Ngạn là người gọi xe bèn xuống dưới hỗ Ngạn âm thầm lắc đầu với tài xế, anh ta khựng lại, Trác Lương đã ngồi vào trong xe như trước xế thuần thục bỏ xe lăn vào cốp xe.“Bác tài, anh chờ tôi hai phút, tôi sẽ quay lại ngay.” Nhuế Ngạn nói với tài xế một tiếng, xoay người chạy vào một hiệu thuốc 24 giờ bên nhanh, Nhuế Ngạn đã xách một cái cái túi nhỏ đi ra, ngồi vào trong bắt đầu khởi hành, chạy lên đường cao Ngạn lấy thuốc sát trùng và bông y tế ra khỏi túi, sau đó duỗi tay, khi sắp chạm vào cổ tay của Trác Lương, cô gọi một tiếng “Chú Tiểu Trác.”Từ khi lên xe Trác Lương luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại, nhìn thứ cô cầm trong tay, biết ngay cô muốn làm gì.“Không cần đâu, không phải chuyện gì lớn, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”Nhuế Ngạn không nói gì, một tay cầm đồ, một tay đặt bên cổ tay anh, không hề nhúc rồi Trác Lương đã chứng kiến được sự cố chấp của cô, bất đắc dĩ vươn tay Ngạn bật đèn ghế sau, đặt tay anh lên nhìn thấy vết thương này, Nhuế Ngạn vẫn cảm thấy sợ, miệng vết thương còn sâu hơn cô dự đoán, có lẽ khi con dao rơi xuống đã bị trật, không cắt vào động mạch nhưng vẫn chảy rất nhiều Ngạn nhìn liếc qua chiếc quần đen của Trác tay của anh luôn đặt trên đùi, chiếc quần kia chỉ sợ đã bị thấm đẫm tối nay cô không đi, không đúng lúc nhìn thấy cảnh vừa rồi, có phải con dao kia sẽ cắt vào cổ tay, sau đó…Nghĩ đến khung cảnh đầy máu tươi đó, Nhuế Ngạn run lập lấy bông y tế thấm thuốc sát trùng tiêu độc rồi lau cho anh, sau đó dùng băng gạc quấn vài vòng vào cổ tay anh, bấy giờ Nhuế Ngạn mới thả tay anh thu tay về lại không nhịn được chạm vào chân anh một cái. “Hửm?” Trác Lương liếc nhìn Ngạn cảm nhận được đầu ngón tay ướt đẫm, miễn cưỡng cười cười, dời tầm Lương cúi đầu nhìn thoáng qua bao băng gạc trắng quấn quanh cổ tay, hơi hoảng vừa rồi Nhuế Ngạn không đi, có phải con dao kia sẽ thật sự cắt xuống không?Xe chạy như bay trên đường cao tốc, khó thể nhìn rõ phong cảnh hai bên, chỉ có bóng đêm bị bỏ lại phía sau, cùng với ánh sáng thấp thoáng của khu dân cư phía không biết xe đi được bao lâu, Nhuế Ngạn lặng lẽ liếc anh, Trác Lương tựa đầu vào lưng ghế, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhúc khi trải qua chuyện rối loạn ban nãy, lúc này Nhuế Ngạn mới có cơ hội nhìn người trước gầy hơn nhiều so với năm cô gặp anh ở trong quân ngũ, khi đó anh không mập, lại cường tráng, cả người tràn ngập sức mạnh, mà lúc này, lại khiến Nhuế Ngạn cảm thấy thon đàn ông đứng trên sân huấn luyện hấp dẫn mọi ánh mắt và vỗ tay của binh lính, anh đứng ở nơi đó, ngược ánh mặt trời, trong mắt ánh vẻ khinh thường, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo, không để ai vào mắt…Khí phách đàn ông, đúng vậy, đó là khí phách đàn đó hơn hai mươi tuổi, mặt mũi nom rất đẹp, người tràn đầy khí phách đàn ông, khi cô gọi anh là chú, rõ ràng rất khó chịu, lại cố gắng chịu đựng không phản bác, trước nay Nhuế Ngạn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại đi đến bước tự nhiên, Nhuế Ngạn cũng chẳng ngờ rằng anh và cô sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, người mà xưa nay cô đều phải ngửa đầu nhìn, hiện tại cô lại phải cúi đầu, thậm chí ngồi xổm xuống mới nói được với cảm xúc tuyệt vọng này rất dễ phá hủy một mắt Nhuế Ngạn đỏ ửng, cố gắng chịu đựng lắm mới không để nước mắt rơi xuống.“Cô gái, sao tối muộn thế này rồi hai người còn về Khương Yển, sáng sớm mai ngồi xe buýt cũng được mà.” Buổi đêm buồn tẻ làm tài xế cảm thấy nhàm chán, bèn bắt đầu nói chuyện phiếm.“Ngày mai tôi còn phải về trường đi học, ngồi xe buýt sẽ không kịp hai tiết đầu.” Nhuế Ngạn lặng lẽ dụi dụi mắt, thuận miệng nói xong cô mới nhớ ra ngày mai là cuối tuần, không phải đi học.“Ồ, cô là sinh viên hả, đại học?” Có lẽ tài xế cũng hồ đồ, không nhận ra có chỗ nào không đúng.“Đúng vậy, tôi lên năm ba rồi.”“Cô học chuyên ngành gì thế?”“Phát thanh viên.” Nhuế Ngạn vừa nói vừa mở ba lô lấy áo khoác ra phủ lên chân Trác Lương.“Ồ, phát thanh viên à, thế thì là người dẫn chương trình rồi, có phải sau này sẽ đến làm MC cho đài truyền hình không?” Tài xế rất hưng phấn, “Biết đâu sau này cô lại trở thành người nổi tiếng giống như những ngôi sao nghệ sĩ đó.”“Bác tài cứ nói đùa.” Nhuế Ngạn cười xế kia rất thích nói chuyện, Nhuế Ngạn câu được câu không đáp lời, Trác Lương không có động tĩnh gì, Nhuế Ngạn cũng chẳng thể nhìn ra anh đã ngủ hay nay Nhuế Ngạn đã bôn ba cả ngày, tinh thần lại luôn căng thẳng cao độ, hiện tại ngồi trong xe, thân xe hơi xóc nảy mang đến tác dụng thôi miên, mí mắt không khỏi khép xế thấy Nhuế Ngạn không có hứng thú nói chuyện bèn mở nhạc nhạc vừa phát ra, Nhuế Ngạn bất đắc dĩ.“Bác tài, tối muôn lái xe vốn đã vừa buồn ngủ lại mệt, bây giờ bật nhạc Phật, anh không sợ ngủ mất à?”“Không sợ.” Tài xế vui vẻ, “Tôi tin Phật, nhất là lúc lái xe vào buổi tối, nghe loại nhạc này, trong lòng cũng kiên định.”Nhuế Ngạn nghe anh ta nói mà dựng tóc gáy, nhưng loại nhạc này quá dễ thôi miên, Nhuế Ngạn dần nhắm mắt lại trong tiếng “Nam mô uống la đát kia đa la đêm gia nam mô a lị gia bà Lư yết đế thước bát la gia bồ đề tát đà bà gia”.Dù rằng Nhuế Ngạn rất mệt, nhưng ngủ lại rất nhẹ, vừa nhắm mắt lại đã bắt đầu nằm mơ, trong mơ tất cả đều là cổ tay và máu, còn có khuôn mặt tái nhợt của Trác Ngạn định đi lên đè xuống miệng vết thương của anh, nhưng làm thế nào cũng không được, trơ mắt nhìn anh càng ngày càng xa, Nhuế Ngạn muốn gọi anh, giọng nói lại như bị thứ gì đó ngăn chặn, làm thế nào cũng không phát ra Nhuế Ngạn ướt đẫm mồ hôi, giật mình bừng tỉnh, ngồi dậy, chiếc áo trên người cô theo động tác ngồi dậy mà trượt xuống.“Cháu mơ thấy ác mộng à?” Trác Lương hỏi Ngạn vẫn còn đắm chìm vào cảnh trong mơ, cứng đờ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Trác bóng đôi mắt vô cùng bình thản không gợn sóng, không buồn không hề giống với ánh mắt sáng ngời thậm chí mang theo sự cuồng vọng trong trí nhớ của ngồi đó, như ngồi trong một thế giới khác, mơ hồ mà xa cách khiến người khác duỗi tay cũng với không Ngạn nhặt áo lên, không chỉ có áo khoác của cô, còn có áo khoác của Ngạn đưa áo của anh cho anh, giọng khản đặc “Chú mặc vào đi ạ, đầu thu rồi, buổi tối rất lạnh.”Trác Lương không nói gì, nhận lấy áo khoác mặc Ngạn nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng.“Bác tài, còn bao lâu nữa thì tới nơi ạ?”“Chậm nhất chưa đến nửa giờ nữa là xuống cao tốc rồi, hai người đi đâu, tôi đưa hai người đến cửa nhà.”“Khu đô thị Lục Dương ạ.” Nhuế Ngạn nói tên khu đô Ngạn không ngủ tiếp, lấy một chai nước khoáng trong túi ra đưa cho Trác Lương “Chú Tiểu Trác, chú uống nước đi.”“Cảm ơn cháu.” Trác Lương nhận lấy, song lại không uống, chỉ cầm trong tay. “Bây giờ chúng ta tới nhà cháu ạ, cũng không thể nói là nhà cháu được, căn hộ ở khu đô thị Lục Dương trước đây là của cậu nhỏ, nhưng sau đó cậu lại cho cháu, khi nào nghỉ cháu sẽ ở nơi đó, chú tạm ở…” Nhuế Ngạn dừng lại một chút, “Chúng ta tạm sống ở đây một thời gian được không ạ?”“Được chứ.” Trác Lương gật đầu, “Cảm ơn cháu, Nhuế Ngạn.”“Chú Tiểu Trác đừng khách khí.”*****Khi xe taxi tới khu đô thị Lục Dương đã là hai giờ sáng, Nhuế Ngạn trả tiền, đẩy Trác Lương vào trong khu đô hộ có một tầng, một hơn một trăm mét vuông, hai phòng chính hai phòng ngủ, còn có một cái sân đó, Lục Liễm định mua để bản thân ở, căn hộ đã được trang hoàng tươm tất, mọi thiết bị gia dụng đồ điện đều rất đầy đủ, nhưng sau đó lại nhập ngũ, không ở năm nay, tuy Nhuế Ngạn ở tại trường, nhưng ngày nghỉ, ngày lễ tết đều đến đây sống, trong 1 học kỳ, thỉnh thoảng cũng sẽ về ở hai dù không sống ở đây, nhưng phí điện nước phí gas phí internet, Nhuế Ngạn vẫn trả đầy đủ, cậu nhỏ bảo cô hãy coi ngôi nhà này như nhà của mình, nếu thế thì trong nhà sao có thể không điện không nước chứ?Đây là nơi duy nhất thuộc về cô, cũng là nơi duy nhất cô có thể đặt Ngạn đẩy Trác Lương vào, bật hết tất cả đèn trong phòng lên, nhìn thấy ngôi nhà được đèn chiếu sáng, Nhuế Ngạn mới thấy yên tâm.“Chúng ta ở đây có được không ạ?” Nhuế Ngạn không nhịn được hỏi lại Trác Lương một lần Lương cũng trả lời cô “Làm phiền cháu rồi, Nhuế Ngạn.”“Không phiền đâu ạ.” Nhuế Ngạn cười với anh, đẩy anh vào phòng ngủ chính, “Chú ở phòng này nhé.”Trác Lương không từ chối ý tốt của cô, vừa rồi anh đã nhìn thoáng qua căn phòng này, phòng ngủ chính có vệ sinh riêng, quả thật rất phù hợp với Lương đi vội vàng, không mang theo gì cả, không chỉ quần áo, ngay cả điện thoại ví tiền cũng không mang, chỉ cầm theo cái gậy thứ không muốn mang đi lại không thể không Ngạn tìm được một cái áo thun màu trắng và quần đùi trong tủ “Đây là quần áo của cậu nhỏ, tuy đã cất năm sáu năm, nhưng vẫn còn mặc được, chú Tiểu Trác tạm chấp nhận một đêm đi ạ, ngày mai cháu sẽ mua đồ mới giúp chú.”Nhuế Ngạn nhìn vào WC, lại nhìn Trác Lương, suy nghĩ một lát, khẽ mỉm cười “Vậy chú Tiểu Trác tự tắm rửa nhé, cháu đi đun nước đây.”Thật ra Nhuế Ngạn rất muốn hỏi rằng anh có cần cô hỗ trợ hay không, nhưng lời này tới bên miệng lại chẳng thể nói nên lời, chỉ sợ anh có ngã vỡ đầu chảy máu cũng không muốn người khác tới hỗ Ngạn vào phòng bếp đun nước, nghĩ đến buổi tối chàng trai kia trước khi rời đi có nói “Anh hai vẫn chưa ăn tối”, cô mở ra tủ lạnh hè cô có ở lại đây mấy ngày, sau khi khai giảng thì không về nữa, tủ lạnh chẳng còn thứ gì, nhưng cũng may còn hai gói mì ăn Ngạn đun nước trong nồi, thật sự không yên lòng, đi đến trước cửa phòng ngủ nghe ngóng động tĩnh bên có tiếng nước, không có tiếng Ngạn dựa vào tường, cô không thể tưởng tượng được mấy tháng nay anh đã sinh hoạt như thế nào, vừa nghĩ tới lại cảm thấy khó Ngạn cứ dựa vào như thế, nhìn đèn tường, không biết do mệt hay buồn ngủ, cả người hơi lâng biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, Trác Lương đẩy bánh xe lăn Ngạn nhìn vào đèn trong thời gian dài, vừa quay đầu, chợt cảm thấy nhòe mắt, chớp chớp một lát mới bắt đầu nhìn Lương đã thay áo thun và quần đùi, trên tóc còn dính bọt nước, cánh tay và đùi lộ bên ngoài cũng hơi gian tiếng nước chảy trong WC vang lên khá ngắn, không đủ để tắm rửa, có lẽ chỉ lau anh cần tắm thì phải làm sao đây?Nếu muốn đi WC thì phải làm gì bây giờ?Nhuế Ngạn nghĩ vậy, cảm giác khó thở vừa rồi càng nghiêm trọng hơn.“Thật ra chân chú không hẳn là hoàn toàn không có cảm giác, tuy vô lực, nhưng đùi phải vẫn tốt hơn trái, nếu chống gậy, một số việc… Vẫn có thể tự làm được, cho nên cháu đừng quá lo lắng.” Dường như Trác Lương đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, bình thản mở vậy ư? Vì vậy nên phải mang theo gậy sao?Nhưng trông anh có vẻ rất ghét cái gậy kia Ngạn không biết trả lời như thế nào, đứng thẳng người “Chú Tiểu Trác, trong nhà chỉ có mì gói, cháu nấu cho chú nhé.” Trực giác của cô cho biết anh không hề thích thảo luận với người khác về chân của mình.“Được, cảm ơn cháu.” Trác Lương đã không ăn cơm gần một ngày rồi, không định từ Ngạn đi vào bếp, nước trong nồi đã sắp cạn, nếu cô vào muộn hai phút, có lẽ sẽ cháy nồi Ngạn đổ thêm nước, sau đó ra ngoài hỏi “Chú Tiểu Trác ơi, chú thích mì cứng hay mềm? Nước canh nhiều hay ít ạ?”“Nấu mì ăn liền cũng phải chú ý nhiều như vậy hả?” Trác Lương quay bánh xe lăn đi tới trước cửa phòng bếp nhìn cô.“Đương nhiên ạ, mì cứng thì sẽ dai hơn, nước canh ít thì hương vị sẽ đậm đà hơn ạ” Nhuế Ngạn xé gói mì thả mì vào trong nồi.“Vậy cháu thích ăn loại nào?”“Cháu thích ăn dai sợi, nước dùng đậm đà hơn.”“Cho chú giống cháu đi.” Đây là lần đầu tiên Trác Lương biết nấu mì gói cũng có thể đa dạng như thế, ở bộ đội khi ăn mì gói đều trực tiếp úp bằng nước sôi, úp vài phút rồi ăn luôn, anh thật sự chưa từng nghiên cứu nên nấu cứng mềm hay dùng nhiều ít nước canh.“Nếu có thêm trứng gà với rau dưa thì càng tốt, hương vị sẽ càng thơm ngon, chú Tiểu Trác, trứng gà chú thích ăn chín hẳn hay để lòng đào ạ?”“…Có trứng gà hả?” Trác Lương ngập ngừng vài giây mới hỏi.“… Không có ạ.” Nhuế Ngạn nhếch miệng, cười gượng một tiếng, vừa rắc gia vị vào, vừa nói, “Chúng ta tưởng tượng một chút cũng được mà.” Cô phát hiện hóa ra Trác Lương rất độc miệng, mỗi lần nói chuyện đều khiến người khác cứng xúc đè nén nặng nề của Trác Lương vì nụ cười của cô mà giảm bớt, đã hơn nửa năm qua, anh chưa từng cảm thấy thèm ăn, nhưng vào giây phút này, anh lại đột nhiên chờ mong vào bát mì gói còn chưa ra khỏi nồi kia.
Tác giả Túy Hậu Ngư Ca Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, Nam tàn tật, Nữ trầm cảm, 1v1. Tình trạng bản gốc Hoàn Số chương 53 chương + 6 PN Tình trạng edit Hoàn Ngày mở hố 01/01/2020 Ngày đóng hố 01/10/2020 Nhân vật chính Trác Lương, Nhuế Ngạn Editor tieucute Hạ Cẩm Vân Poster Chị đẹp Manh Manh ❤ ________________________________________________________________ _______________________________ Văn án Vị nhị thiếu gia tham gia quân ngũ của nhà họ Trác đã trở lại Hai chân bị thương, nửa đời còn lại chỉ có thể sống trên xe lăn. Nhà họ Trác vì muốn nối dõi tông đường, nhất quyết cưới vợ cho Trác nhị thiếu gia. Nhuế Ngạn nghe vậy, nhân lúc trăng mờ đêm đen, bắt cóc Trác gia nhị thiếu gia về. Sau khi bắt cóc, Nhuế Ngạn mới bắt đầu đau đầu, cô vẫn đang là sinh viên, phải nuôi sống nhị thiếu gia thế nào đây. Những thứ cô mất đi, chưa từng có, chưa từng nhận được, anh đều cho cô. Anh là hải đăng, chiếu sáng con đường về nhà của cô. Lời editor Đọc bộ này sẽ có suy nghĩ “Tổ quốc thiếu bạn một chú bộ đội” >~< Dù biết đào hố mà chưa lấp là hư, nhưng tớ đã lỡ sa vào sự ngọt ngào đáng yêu của các chú bộ đội rồi, xin hãy để tớ hư thêm một lần nữa nhé huhu ________________________________________________________________ _______________________________ Mục lục Chương 1 ^3^ Chương 2 ^3^ Chương 3 ^3^ Chương 4 ^3^ Chương 5 ❤ Chương 6 ^3^ Chương 7 ^3^ Chương 8 ^3^ Chương 9 ^3^ Chương 10 ❤ Chương 11 ^3^ Chương 12 ^3^ Chương 13 ^3^ Chương 14 ^3^ Chương 15 ❤ Chương 16 ^3^ Chương 17 ^3^ Chương 18 ^3^ Chương 19 ^3^ Chương 20 ❤ Chương 21 ^3^ Chương 22 ^3^ Chương 23 ^3^ Chương 24 ^3^ Chương 25 ❤ Chương 26 ^3^ Chương 27 ^3^ Chương 28 ^3^ Chương 29 ^3^ Chương 30 ❤ Chương 31 ^3^ Chương 32 ^3^ Chương 33 ^3^ Chương 34 ^3^ Chương 35 ❤ Chương 36 ^3^ Chương 37 ^3^ Chương 38 ^3^ Chương 39 ^3^ Chương 40 ❤ Chương 41 ^3^ Chương 42 ^3^ Chương 43 ^3^ Chương 44 ^3^ Chương 45 ❤ Chương 46 ^3^ Chương 47 ^3^ Chương 48 ^3^ Chương 49 ^3^ Chương 50 ❤ Chương 51 ^3^ Chương 52 ^3^ Chương 53 ❤ Ngoại truyện 1 ^3^ Ngoại truyện 2 ^3^ Ngoại truyện 3 ❤ Ngoại truyện 4 ^3^ Ngoại truyện 5 ^3^ Ngoại truyện 6 ❤ End ❤
Ông nội Trác tìm người xem ngày, năm nay không còn ngày đẹp nữa, phải chờ đến tháng ba năm sau mới có ngày đẹp, thấm thoát sắp đến tháng 11 rồi, tính ra cũng không còn nhiều thời gian chuẩn nhiên Nhuế Ngạn sẽ không coi Lục gia là nhà mẹ đẻ, đối với Lục Liễm, trong lòng Nhuế Ngạn cũng rất rõ ràng, cô với Lục Liễm chỉ thân quen hơn người lạ một chút mà thôi, năm xưa cậu nhỏ giúp cô chẳng qua là cậu tốt bụng, cô cũng không thể bắt ép cậu đảm nhiệm vai trò đại diện họ nhà gái Nhuế Ngạn không ngờ Lục Liễm và Lâm Ngữ lại tự mình tới nhà họ Trác bàn chuyện kết hôn với bố Trác mẹ Trác, nói rằng Nhuế Ngạn đã không còn người thân, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ sẽ do vợ chồng họ đảm Trác mẹ Trác bàn đến sính lễ, Lục Liễm nói chỉ cần hai người hòa thuận, không có sính lễ cũng không Trác mẹ Trác nói không được, dù sao bây giờ Nhuế Ngạn là người của công chúng, sính lễ nhiều hay ít cũng ảnh hưởng tới thể diện của cô, sính lễ nhất định phải có, Lục Liễm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói bọn họ sẽ nhận sính lễ giúp Nhuế Ngạn và Trác Lương, sau đó gửi lại kèm của hồi môn cho Trác Lương với Nhuế Lương ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng mặc vest, phong thái bề trên của anh ấy thì hận đến ngứa răng, chỉ tiếc không thể tẩn cho một trận, lúc này nghe thấy anh ấy nhắc đến của hồi môn, anh lập tức không vui “Không cần của hồi môn của cậu, chúng tôi không cần.”“Không được, đây là tấm lòng của bề trên, sao lại có thể không cần?” Lục Liễm nghiêm mặt, “Yên tâm, Nhuế Ngạn giống như con gái của tôi vậy, số tiền này là tôi cam tâm tình nguyện tặng cho cháu gái ngoại, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi.”Triệu Khanh Nho đi theo ăn chực bỗng phụt một ngụm trà ra, mọi người cười Liễm thân thiết vỗ tay bố Trác “Sau này cháu phải gọi chú là anh Trác rồi.”Trác Lương căm tức ôm ngực, suýt chút nữa lên cơn đau tim, Trác Khiêm dùng bàn tay lành lặn vỗ vỗ bả vai anh “A Lương, chịu đựng đi em, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu..”Trác Lương nhìn liếc sang cánh tay phải đang bó bột của Trác Khiêm, cảm thấy mình với Trác Khiêm đúng là anh em cùng cảnh Liễm cố tình quay ra ngắm trăng than thở “Cuộc sống mà, đúng là khó lường, anh sẽ vĩnh viễn không thể đoán được trong giây tiếp theo cuộc đời anh sẽ trở nên thế nào, bởi chắc chắn anh sẽ không đoán được năm xưa tôi với Trác Lương… Tiểu Lương cùng đi nuôi lợn, Tiểu Lương nuôi lợn còn tốt hơn cả tôi, đó là một cú đả kích chí mạng đối với một người kiêu ngạo như tôi, sau này…”Lục Liễm nhìn về phía Trác Lương, đau lòng lắc đầu “Sau này, cậu lại trở thành cháu rể của tôi, cuộc sống mà, đúng là tràn ngập kỳ tích, nào, Tráng Tráng, chào anh rể Tiểu Lương đi con.”Trác Lương chẳng thể tức giận, chỉ đành nắm chặt lấy tay Nhuế Ngạn, trong lòng nghĩ vì Ngạn Ngạn, anh có thể Ngữ nghĩ đến tương đối nhiều việc, cô ấy nói rằng đến lúc đó Nhuế Ngạn sẽ gả đi từ đâu, nói nhà họ Lâm cũng ở Vân Ninh, nếu không sẽ rước dâu từ nhà họ Lâm vậy.“Thế thì không tốt lắm đâu ạ.” Nhuế Ngạn từ chối trước, “Chuyện kết hôn của cháu đã làm phiền đến cậu mợ lắm rồi, nếu còn tạo thêm phiền phức cho nhà mợ nữa thì cháu lại càng áy náy.”“Có gì mà không tốt chứ.” Lục Liễm chỉ về phía Lâm Tráng Tráng đang phá tan một cái mô hình máy bay, nói, “Con trai của cậu là Lâm Tráng Tráng, cậu đã ở rể nhà vợ rồi, Nhuế Ngạn, sau này nơi đó cũng chính là nhà mẹ đẻ của cháu.”Mọi người “……” Đùa à.“Anh ấy không nói đùa đâu.” Lâm Ngữ trừng Lục Liễm một cái, “Lần đầu tiên anh ấy muốn ở rể bị bố tôi cầm chổi đuổi đi, bố tôi bắt tôi phải chia tay anh ấy, nói rằng loại con rể ăn bám nhà vợ thế này không thể lấy.”Mọi người “……”“Thế lần thứ hai thì sao?” Không biết Triệu Khanh Nho tìm được hạt dưa ở đâu, một bên cắn hạt dưa một bên hỏi.“Lần thứ hai là lúc diễn tập quân sự, anh ấy chĩa súng vào đầu bố tôi rồi nói muốn ở rể, nếu bố tôi đồng ý, anh ấy sẽ thả bố ra, sau đó nhấc tay đầu hàng.” “Đệch…” Triệu Khanh Nho suýt nuốt vỏ dưa vào bụng, bố của Lâm Ngữ là một nhân vật rất nổi tiếng đấy, “Lục Liễm, cậu được lắm, sau đó thì sao?”“Bố tôi đồng ý.” Lâm Ngữ cười lạnh một tiếng, “Sau đó anh ấy bắn chết bố tôi.”Mọi người câm nín, đúng là tự tìm đường chết, người này bây giờ còn có thể cưới vợ sinh con, quả thực là kỳ Lục Liễm không biết xấu hổ đòi ở rể Lâm gia nên Nhuế Ngạn sẽ được đón dâu tại Lâm gia, Lâm Ngữ bắt đầu nhờ mẹ chuẩn bị chăn ga gối đệm, còn mua bánh hỉ vân vân.“Dì ạ…” Lâm Ngữ gọi mẹ Trác một tiếng, lại nhận ra xưng hô như vậy không đúng vai vế, đành phải sửa miệng, “Chị à… Em tổ chức hôn lễ với Lục Liễm trong quân doanh nên đơn giản lắm, lễ cưới cần phải chuẩn bị những gì em cũng không biết, nếu chị có ý kiến gì thì cứ nói thẳng với em, em sẽ đi làm.”“Được được, cảm ơn các em đã giúp đỡ.” Mẹ Trác thấy cô ấy thật lòng quan tâm Nhuế Ngạn như thế, trong lòng cũng vui thay Nhuế Ngạn.“Cháu cảm ơn mợ ạ.” Nhuế Ngạn chân thành nói lời cảm ơn với cô ấy, cô cũng không ngờ Lâm Ngữ sẽ giúp cô nhiều việc như vậy.“Cháu không phải cảm ơn đâu.” Lâm Ngữ vỗ về mu bàn tay cô, “Chúng ta là người một nhà, sau này nhà mợ chính là nhà mẹ đẻ của cháu, nếu Trác Lương ức hiếp cháu… Cháu cứ tìm đến cậu, da mặt cậu cháu dày, chịu đòn được.”Nhuế Ngạn “……” Logic kiểu này… Có gì đó sai Khanh Nho đi theo ăn chực cả tối, cảm thấy nên làm chút việc gì đó, anh ấy với Lâm Ngữ đều là bác sĩ, không khỏi nói đến sự khác biệt giữa Trung Quốc và Phương Tây, Lâm Ngữ hoàn toàn theo Tây y, Triệu Khanh Nho tuy cũng theo Tây y, nhưng gia đình lại là dòng dõi Đông y, ngay cả chân của Trác Lương nếu không có Đông y phụ trợ thì cũng sẽ không khôi phục tốt được như vậy.“Thật ra tôi là thiên tài, Đông y hay Tây y đều được.” Triệu Khanh Nho bắt chéo chân khoe khoang.“Em đừng nói chuyện với cái tên bác sĩ Mông Cổ đó nữa.” Nói đến chuyện này, Lục Liễm lại tức giận, “Năm xưa anh đánh nhau với Trác Lương, Trác Lương đánh anh gãy tay, đến tìm tên bác sĩ Mông Cổ này lại bị cắm cho hai kim đau gần chết, em nói xem tại sao khi đó anh lại tin cậu ta nhỉ, sau khi cậu ta châm kim anh nằm liệt trên giường luôn, mãi cũng chẳng cử động được.”“Tôi…” Triệu Khanh Nho bị anh ấy vạch trần, tức giận ném quýt sang, “Khi đó tay nghề của tôi còn chưa thành thạo, cơ thể của cậu cũng không tốt.”“Cơ thể tôi không tốt á? Cậu bảo tay nghề chưa thành thạo sao còn dám châm kim vào thân thể người khác?”“Cậu chưa nghe nói người tài gan lớn ư?” Nói tới đây, Triệu Khanh Nho liếc mắt sang Trác Khiêm đang hóng chuyện bên cạnh, “Nếu không, Trác tổng thử châm xem?”Trác tổng bị gãy tay “Thôi khỏi, tôi da dày thịt béo, châm kim không được đâu, dùng dao thì may ra.”“Ồ, thế tay chân người đánh gãy tay anh làm bằng kim cương hả.” Triệu Khanh Nho cảm thấy Trác Khiêm xem thường mình, đâm một dao vào trái tim yếu đuổi của Trác bối nhà họ Trác nhìn những người trẻ tuổi đùa cợt ầm ĩ, trong lòng cũng thấy vui vẻ, kể từ khi Trác Lương bị thương ở chân, lâu lắm rồi cả nhà mới vui như Khanh Nho không thèm quan tâm đến những kẻ khinh thường mình, nằng nặc đòi bắt mạch cho ông nội Trác, ông nội có quen biết với ông ngoại của Triệu Khanh Nho, cũng chẳng từ chối được, đành duỗi tay cho anh ấy Khanh Nho bấm một lát, thật sự nói rành mạch ra bệnh viêm khớp và cao huyết áp của ông ấy vừa nói ông nội lại gật gù khen ngợi, khen đến mức lòng hư vinh của Triệu Khanh Nho trào dâng, vì thế bố Trác mẹ Trác cũng thử bấm mạch, gần đây mẹ Trác hay bị tụt huyết áp, đứng lên là lại choáng, trước đây luôn giấu mọi người trong nhà, nay cũng bị Triệu Khanh Nho nhìn ra, bị mọi người mắng cho một Khanh Nho càng lâng lâng, vẫy tay với Nhuế Ngạn “Lại đây nào, Nhuế Ngạn, để tôi xem cho cô.” Nhuế Ngạn chưa từng được bác sĩ Đông y bắt mạch nên khá tò mò, liền vươn tay ra, Triệu Khanh Nho xem xong tay này lại bắt sang tay kia “Khí huyết không ổn định, hơi suy dinh dưỡng, người hơi gầy, phải ăn nhiều cơm vào, huyết áp cũng khá thấp, dạ dày không quá tốt, không có nhiều bệnh nhưng nhất định phải ăn uống đủ chất.” Lục Liễm và Trác Lương đều không muốn bị anh ấy xem, cuối cùng không chịu được ánh nhìn của cả nhà, Trác Lương đành phải vươn tay ra, nói thật, cả anh lẫn Lục Liễm đều cảm thấy tên bác sĩ Đông y này không đáng tin cậy. Quả nhiên…Triệu Khanh Nho nắm cổ tay anh bấm một lúc, đột nhiên ré lên một tiếng “Đệch, đây là hỉ mạch mà…”Nếu không có ông nội Trác với bố Trác mẹ Trác ở đây, chắc chắn Trác Lương đã nhấc chân đá anh ấy Khanh Nho ném văng tay anh ra, hưng phấn bắt lấy tay Nhuế Ngạn “Để tôi xem lại một chút, nhanh nào…” Vừa rồi anh đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hóa Ngạn bất ngờ bị anh ấy cầm tay, ánh mắt Trác Lương tối sầm lại, đang định kéo tay Nhuế Ngạn về thì chợt thấy Triệu Khanh Nho đặt ba ngón tay lên cổ tay cô, đột nhiên đập bàn “Chắc chắn là hỉ mạch, Nhuế Ngạn, có phải cô đang mang thai không?”Ông nội Trác “……”Bố Trác “……”Mẹ Trác “……”Trác Lương “……”Vợ chồng Lục Liễm “……”Cả nhà bất chấp đã tối muộn để đưa Nhuế Ngạn đến bệnh viện kiểm tra, quả thật là mang thai, thai đã hơn hai tháng, tính toán thời gian thì chính là buổi tối Trác Lương chứng minh chính mình không già kia, ban đầu còn mặc áo mưa, sau đó ý loạn tình mê mà quên béng Khanh Nho cảm thán “Tôi đã nói là hỉ mạch rồi mà! Để xem sau này còn có ai dám gọi tôi là bác sĩ Mông Cổ không, ngay cả hỉ mạch tôi còn chẩn ra được, các cậu có làm thế được không?”Trác Lương và Nhuế Ngạn cũng chưa nghĩ đến sẽ mang thai, từ trước đến nay Trác Lương rất ít khi thể hiện cảm xúc trên mặt, thế nhưng sau khi nghe được tin vui nụ cười trên khóe miệng chưa từng tắt, còn thì thầm bên tai Nhuế Ngạn “Ngạn Ngạn, anh có già không hử?”Bị Nhuế Ngạn lấy khuỷu tay huých một Ngạn mang thai, cà nhà họ Trác sướng đến phát điên, đứa trẻ mong mỏi nhiều năm cuối cùng cũng tới, chỉ hận không thể nâng niu Nhuế Ngạn trong lòng bàn Ngạn cũng bắt đầu giảm bớt công việc, mỗi tuần chỉ quay một vài chương trình, sự kiện gì đó đều hoãn lại ngày trước khi đi ngủ Trác Lương đều ghé vào bụng Nhuế Ngạn nhắc mãi “Con gái à, con gái, nhất định phải là con gái.”“Tại sao nhất định phải là con gái?” Nhuế Ngạn nhíu mày, “Anh không thích con trai ư?”Trác Lương không nói lời nào, Nhuế Ngạn gặng hỏi rất nhiều ngày, Trác Lương mới mất tự nhiên nói “Nếu là con trai, lại nhỏ hơn Lâm Tráng Tráng mấy tuổi, nhất định sẽ bị bắt nạt, nếu là con gái thì ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.”Nhuế Ngạn “……” Đúng là trẻ Khanh Nho nghe Trác Lương không ngừng cầu nguyện, bảo rằng sẽ tìm người xem giúp anh là nam hay nữ song lại bị Trác Lương từ chối, Trác Lương rất kiên quyết nói “Nhất định là con gái.”Mấy tháng sau, Nhuế Ngạn thật sự hạ sinh một bé gái, Trác Lương đặt tên ở nhà cho con gái là Trác Kiều Kiều, mi là Lâm Tráng Tráng, nhà ta có Trác Kiều Kiều, để xem ai sẽ bắt nạt ai.
chỉ muốn thương anh chiều anh nuôi anh